Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy


Phan_8

Nguyễn Vân quay đầu lại, vùi mình vào lòng anh. Vòng tay của Đỗ Phong càng thêm chặt, dường như muốn khảm cô vào cơ thể chính mình.

Một cảm giác ngứa ngáy trên mặt, hóa ra anh đang cọ cằm vào mặt cô. Đôi mắt đã ươn ướt, cô ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ vẻ mặt anh. Bờ môi hai người quyến luyến nhau giữa sân ga ổn ào.

Tiếng xc lửa rít gào kéo hai người ra khỏi thế giới riêng tư. Nguyễn Vân rời khỏi vòng tay Đỗ Phong, vội vàng chạy lên tàu.

Bóng hình Đỗ Phong cứ xa dần, mờ dẩn qua khung cửa sổ. Nguyễn Vân chạm vào bờ môi còn vương hơi thở của anh, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Chương 15: Tình không dứt

Nguyễn Vân về nhà đã được ba ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội gọi điện cho Đỗ Phong. Bố mẹ quản giáo nghiêm ngặt, không cho phép cô yêu đương sớm, cô cũng không có ý định nói cho bố mẹ biết.

“Vân Vân, mẹ đi chợ đây, con muốn ăn gì?” Nửa năm không được gặp con gái, đương nhiên lúc này mẹ càng chiêu cô gấp bội.

“Gì cũng được ạ.” Nguyễn Vần hí hửng, thầm nghĩ cơ hội tốt đã đến.

“Không có món nào tên “gì cũng được”. Mẹ mua gà về hầm canh, mua cá về hấp, được không?”

“Vâng, mẹ làm món gì cũng ngon.”

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Nguyễn Vân lập tức lao đến bên chiếc điện thoại, thành thạo bấm dãy số quen thuộc. Trái tim cô đập loạn theo ầm thanh tút tút liên hồi.

“A lô.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Nguyễn Vân không kìm được cảm xúc.

“Là em.”

“Anh biết.”

“Anh nhớ em không?”

“Nhớ.”

“Anh đang làm gì?”

“Mấy hôm nay tiễn hết đứa này đến đứa kia rời trường. Vài ngày nữa anh cũng chuyển đến kí túc nhân ở công ty."

“Vâng.”

“Bao giờ em về trường?”

“Em sẽ về sớm!”

“Không sao, vê nhà nghỉ ngơi nhiều cho thoải mái.”

Chẳng mấy mà đã hàn huyên gần một tiếng đông hồ, nghe thấy tiếng bước chân mẹ về, Nguyễn Vân vội vàng cúp máy. Đỗ Phong có thể đoán được nỗi khó xử của cô.

Kì nghỉ hè dài dằng dặc khiến Đỗ Phong và Nguyễn Vân bị cái nóng nực và nỗi nhớ nhung giày vò. Nguyễn Vân chi có thế tranh thủ lúc mẹ đi vắng để gọi điện cho Đỗ Phong. Chỉ nghe giọng nói cũng không đủ xua tan đi nỗi nhớ đối phương, nhất là sau khi hai người đã trao nhau nụ hôn nồng nàn ở ga tàu. Khoảng cách khiến họ cảm nhận sâu sắc tình cảm của nhau.

Nguyễn Vần vô số lần hồi tưởng lại phút giây ngọt ngào kia, cô mong chờ ngày quay về trường để được gặp Đỗ Phong. Cô nhớ ánh mắt anh, sống mũi cao cao của anh, gương mặt tuấn tú của anh.

Ở nơi xa, Đỗ Phong cũng vậy. Anh nhớ đôi mắt long lanh của cô, nhớ mái tóc có hương thơm dịu dàng và nụ cười rạng rỡ của cô.

***

“Vân Vân, còn hai tuần nữa mới học sao đã lên trường sớm thế? Mọi khi sát ngày khai giảng còn không chịu đi cơ mà?” Mẹ vừa giúp cô thu dọn hành lí, vừa cằn nhằn.

“Con phải chuyển phòng kí túc nên phải đến sớm.”

“Con đến trường sớm như thế chắc là chi có một mình. Mẹ không yên tâm.”

“Không sao, con lớn rồi. Con cũng không muốn rời khỏi nhà đâu nhưng con phải đi học mà. Hai năm nữa con tốt nghiệp rồi, lúc ấy ngày nào con cũng ở bên mẹ.” Nguyễn Vân ôm mẹ làm nũng.

Quyến luyến mẹ là đương nhiên, nhưng ở một nơi khác vẫn còn một người nữa khiến cô không nỡ rời xa.

Xe lửa chậm rãi dừng, Nguyễn Vân xách theo đống hành li cồng kềnh xuống tàu. Không thấy bóng dáng mà cô ngày đêm nhung nhớ.

Anh quá đáng vậy sao? Vì anh mà cô rời khỏi nhà sớm, thế mà anh không đến đón cô.

Nguyễn Vân đi tới phía cửa ga, chẳng bao lâu thì nhìn thấy Đỗ Phong hớt hải chạy đến: “Xin lỏi, anh đến muộn”. Vừa nói, anh vừa đỡ lấy túi hành lí giúp cô.

“Tưởng anh không đến cơ.” Nguyễn Vân lấy một chiếc khăn tay, lau mô hôi trên trán giúp anh.

“Anh đã đổng ý với em rồi, sao lại thất hứa được chứ!”

“Sao anh đến muộn thế?”

“Anh xin lỗi, sau này sẽ không trễ hẹn như thế nữa.”

Chuyến tàu của Nguyễn Vàn đến ga lúc bốn giờ sáng, Đỗ Phong không muốn đến trễ nên đã chờ ở đây từ tối hôm trước. Niềm vui vì sắp được gặp người yêu khiến trong lòng anh tràn ngập sự háo hức, nhưng gần đáy phải làm việc với cường độ cao, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, rốt cuộc anh củng không thể chống lại cơn buồn ngủ. Tỉnh lại mới phát hiện đã quá giờ, anh vội vàng chạy vào sân ga tìm cô.

Những điều này, Đỗ Phong không giải thích với Nguyễn Vân. Anh luôn như vậy, một người coi trọng hành động hơn lời nói.

Về đến tường, Đỗ Phong giúp Nguyễn Vân chuyển đồ đạc tới phòng kí túc mới, còn thay cô dọn dẹp. Nguyễn Vân từ nhỏ được nuông chiều nên rất vụng việc nhà. Nhìn bộ dáng lóng ngóng của cô, Đỗ Phong liền xua tay: "Em ngồi yên một chỗ đi, để anh làm."

Thế là, Nguyễn Vân lẵng lặng ngồi một bên nhìn Đỗ Phong dọn dẹp phòng, quét tước, lau chùi, mặc màn, trải đệm... Sau khi anh hoàn thành bước cuối cùng là treo rèm của sổ thì một căn phòng sạch sẽ liền hiện ra.

"Anh thật cừ! Nhanh quá!" Nguyễn Vân thích thú reo lên. Người yêu của những cô bạn khác chỉ biết mỗi việc ném quần áo cho bạn gái giặc, phòng kí túc chẳng khác nào ổ chuột. Vậy mà người yêu của cô còn có khả năng kì diệu như vậy.

“Con nhà nghèo đứa trẻ nào cũng biết làm việc nhà từ nhỏ.” Đỗ Phong làm xong liền ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Vân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhận ra anh đã mệt, Nguyễn Vân đi vòng ra sau lưng anh, bóp vai giúp anh: “Anh mệt lắm phải không?”.

“Không sao.”

"Anh đã bận thế rồi còn phải giúp em làm mấy việc này.”

Đỗ Phong mở mắt, vỗ vỗ tay cô: “Đừng nói như thế. Bận rộn vì một người là chuyện rất hạnh phúc. Nếu cứ để cuộc sống rảnh rỗi thì chán lắm, chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh phải cảm ơn em mới đúng”.

Nguyễn Vân ôm lấy cổ anh, chìm đắm trong sự cưng chiều của anh.

Từ sau khi Đỗ Phong tốt nghiệp, hai người chia cắt hai đầu thành phố, chi có thể đợi đến cuối tuần mới được gặp nhau, vi vậy họ đề rất trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau. Chỉ cần rảnh rỗi, hai người sẻ cùng nhau đi dạo phố, xem phim,... Những người đang yêu cuồng nhiệt luôn luôn không hết chuyện để nói, ngày náo hai người cũng đợi đến tối để lén mạng trò chuyện với nhau, thậm chí trước khi đi ngủ còn gọi một cuộc điện thoại.

Quãng thời gian đó nhanh chóng trôi đi. Nguyễn Vân bước vào giai đoạn thiết kế trên máy vi tính, tốc độ nhanh hơn nhiều so với thiết kế thủ công, dành ra được càng nhiều thời gian để học các môn chuyên ngành khác. Mọi thứ dần dần đi vào quĩ đạo ổn định, hơn nữa, dưới sự kèm cặp tận tình của Đỗ Phong, thành tích món Thiết kế của Nguyễn Vân càng ngày càng tiến bộ, chẳng mấy chốc đã được xép vào top đầu.

Cả học tập lẫn tinh cảm đều tốt đẹp quá mức khiến Nguyễn Vân không dám tin mình may mắn đến vậy. Cô thâm chí còn ngỡ rằng Đỗ Phong là thiên thần

phái xuống bảo vệ mình.

Cuộc sống trôi qua rất êm đẹp, ngoại trừ một lần gặp phải “sự cố kinh khủng”.

Hôm ấy đang trong kì nghi lễ Quốc Khánh, Đỗ Phong có việc phải vê quê, Trình Ngọc và Nguyễn Quân đi du lịch, Nguyễn Vân đành một mình ở lại phòng. Kí túc sinh viên vốn không đông, lại không mấy an toàn, nửa đêm có kẻ trộm lẻn vào, vì cửa lên cầu thang đã được quản lí khóa nên bọn trộm chi có thể ra tay ở các phòng tầng một. Tối đó, Nguyễn Vân sơ sẩy quên đóng cửa sổ, không may trở thành mục tiêu của chúng.

Đang mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy có tiếng động lạ, Nguyễn Vân giật mình ngồi dậy. Tim đập loạn xạ trong lổng ngực, cô cẩn thận vén màn, nhờ ánh trăng lờ mờ, cô trông thấy ba lô treo ở đầu giường đang bị móc vào một cái gậy. Ý thức còn chưa rõ ràng, cô đã bất giác hét toáng lên. Kẻ trộm hoảng hốt bỏ chạy, Nguyễn Vân run rẩy chui vào giường ôm con gấu bông mà Đỗ Phong tặng, toàn thân toát mổ hôi lạnh. Cô còn nhớ, anh từng nói con gấu bông này giống như đang ôm anh.

Trời vừa sáng, Nguyền Vân lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Phong. Nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô, Đỗ Phong không khỏi lo lắng, bất chấp một mỏi vội vàng bất xe ve trường.

Từ sau hôm ấy, Nguyễn Vân không dám một mình ở lại kí rức. Mỗi khi bạn cùng phòng đi cả đêm không về, cô liền gói ghém đồ đạc chạy đến nhà trọ của Đỗ Phong.

Cân hộ mà đơn vị phân cho Đỗ Phong khá tốt, phòng ngủ và phòng khách tách biệt, có bếp và wc riêng. Hệ thống thông gió và ánh sáng cũng đầy đủ, lại thêm tính ngăn nắp của Đỗ Phong, nên căn hộ luôn gọn gàng và sạch sẽ. Nguyễn Vân mỗi lần đến đều mua một bó hoa tươi, tô điếm cho căn phòng thêm rạng rỡ. Đỗ Phong thường xuyên làm món ăn ngon cho cô, Nguyễn Vân vui đến mức coi đây là nhà mình.

“Ngủ đi, muộn rồi đấy.” Đỗ Phong nhìn đồng hồ, nhắc nhỏ Nguyễn Vân.

Em chơi nốt ván này nữa thôi.” Nguyễn Vân tiếc nuối nắm chặt con chuột máy tính, mắt nhìn chằm chằm màn hình.

“Lần nào đến đây em cũng biến máy tính thành công cụ chơi game, không học thiết kế gì cả. Từ giờ không cho đến nữa!”

“Em nghe lời anh luyện tập nhiêu là được chứ mà! Em rất thích đến đây, có cảm giác gia đình. Hì hì.”

Cảm giác gia đình? Đỗ Phong chợt thấy rung động. Quả thực từ khi Nguyễn Vân thường xuyên đến, căn nhà này đã trở nên ấm áp vô cùng.

"Anh mệt rồi, đi ngủ trước nhé. Em đừng có chơi lâu quá đấy!”

Đỗ Phong ra phòng khách, mở chiếc giường gấp, nhường phòng ngủ lại cho cô. Anh là một người lí trí, không muốn làm những chuyện quá giới hạn với người yêu trước khi kết hôn.

“Từ từ đã, anh đừng ngủ vội.” Nguyễn Vân lấy trong túi ra một lọ thuốc mỡ.

Dỗ Phong ngáp một cái, khó hiểu đi vào phòng.

“Anh bôi thuốc cho cm với. Không biết kí túc có con gì, lưng em bị cắn ngứa quá, đỏ hết cả lén rồi."

“Anh xem nào!”

Nguyễn Vàn cởi áo ngoài, bên trong lả áo hai dây, để lộ bờ vai trắng nõn

Sau vai cỏ có hai chỗ sưng lớn, thậm chí đã mưng mủ.

“Em không đi viện khám à?” Đỗ Phong cau mày.

“Em đi rói, đây là thuốc mua ở viện mà."

“Thế sao vẫn chưa đỡ thế này? Em không bôi thuốc phái khống?”

“Tự mình không bôi được nén phải nhở người khác, có lúc thì quên mít."

Đỗ Phong nhẹ nhàng bói thuốc cho cô.

“Á!" Nguyễn Vân chợt kêu lén vì xót.

“Còn biết đau ã? Phải bôi thuốc đầy đủ nhớ chưa?” Đỗ Phong vừa dặn dò, vừa thổi nhẹ vào vết thương của cô.

Trái tim Nguyễn Vân đập càng lúc càng nhanh. Không khí mờ ám lan tỏa khắp căn phòng.

Ánh mắt Đỗ Phong rơi trên làn da nõn nà của cô, hô hấp mỗi lúc một hỗn loạn. Lí trí nhắc nhở anh phải rời đi, nhưng bàn tay anh lại không tự chủ được mà vuốt dọc cánh tay cô.

Nguyễn Vân quay đầu lại như bị điện giật, tốc độ quá nhanh nên mũi đụng vào cằm của Đỗ Phong. Anh bít ngờ giữ chặt lấy tay cô, khiến cô không thể nào cựa quậy. Đôi môi anh quyến luyến làn môi anh đào của cô, lưỡi tham lam tiến vào trong miệng cô.

Nguyễn Vân khó thở, cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nụ hôn của anh rời đi, nhưng lại trượt thẳng xuống cổ cô. Cử chi mạnh mẽ khiến cơ thể Nguyễn Vân mềm nhũn, mít hết sức lực, chỉ có thổ nằm im trong lòng anh.

Đỗ Phong như đánh rơi lí trí, anh đặt cô nằm xuống giường rồi nằm đè lên người cô.

Dây áo trễ khỏi vai, quan hệ giữa hai người sẽ tiến xa một bước thật sao? Nguyễn Vân hoảng loạn nghĩ.

“Xoảng!" Chiếc đồng hồ dặt đầu giường rơi xuống phát ra tiếng động lớn.

Đỗ Phong khựng người lại, ý thức dần dần khôi phục. Anh nhìn người con gái nằm dưới mình, vè mặt có vỏ cùng thảng thốt.

Đỗ Phong lao vào phòng tắm, đứng dưới vòi nước chảy mạnh. Nguyễn Vân nằm đờ trên giường, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, tâm tình không thổ nào bĩnh tĩnh.

Một Đỗ Phong điên cuồng và lí trí, vì sao lại khiến cô say mê đến thế?

Chương 16: Đã là quá khứ

"A lô."

"Em xuống dưới đi."

“Bây giờ á?”

“ừ. Anh đang ở dưới này.”

“Thật hả?” Nguyễn Vân nhìn đông hồ, đã là chín giờ tối. Cúp máy, cô vội vàng xuống sân kí túc.

Đỗ Phong đang ngồi trên một chiếc xe đạp nữ, nhàn nhã hút thuốc.

“Oa! Xc đẹp quá! Anh lấy ở dâu thế?”

Khung xc màu hồng, giỏ xe màu trắng, nhìn thật nữ tính.

“Đừng hỏi nhiều thế. Đi ăn cơm với anh đã! Đói sắp chết rồi."

“Anh mang nó đến thế nào?”

“Dùng chân chứ còn thế nào nữa? Anh vừa tan làm thì đến tìm em luôn đấy.”

“Oa, thế nghĩa là anh biết đi xc đạp? Anh thật siêu!" Nguyễn Vân thích thú.

“Để tỏ ý cảm ơn, em nên mời anh đi ăn cơm phải không nhỉ?"

“Ok!” Nguyễn Vân nhảy lên xe, Đỗ Phong đạp xe tới căng-tin.

Nguyễn Vân vừa mới đăng kí học thêm tiếng Anh ở một trung tâm gần trường, đang cần phương tiện đi lại. Mon quà của Đỗ Phong chẳng khác nào lò sưởi trong ngày tuyết rơi.

Mấy năm học qua, vì mải củng cố kiến thức cơ sở nên Nguyễn Vân không quá tập trung vào tiếng Anh, nhưng việc thi lấy chứng chi cấp bốn là bắt buộc. Vậy nên, cô đặt mục tiêu ki này phải giải quyết cho xong môn tiếng Anh, tránh vật vã về sau.

Lớp học tiếng Anh diễn ra vào ngày thứ Bảy hàng tuần, thời gian Nguyễn Vân và Đỗ Phong ở bên nhau vì thế càng ít đi. Nhưng hễ là chuyện học tập, Đỗ Phong đều hết lòng ủng hộ cô, anh luôn nhắc nhở cô phải kiên trì, tuân theo qui tắc khổ trước sướng sau. Nguyễn Vân đương nhiên đặt trọn niềm tin vào kinh nghiệm và sự chín chắn của anh.

Nơi làm việc của Đỗ Phong cách trường khá xa, ngôi buýt cũng phải mất một tiếng đống hồ, nói gì đến đạp xe. Không cần hỏi cũng biết dọc đường anh vất vả thế nào rồi phải đi qua những con phố chưa đi bao giờ, phải hỏi thăm đường mà đi. Nếu không phải vì người mình yêu, ai có thể làm được như vậy?

Cơm nước bồi bổ sức khỏe cho Đỗ Phong xong, Nguyễn Vân vui vẻ đạp xe dạo quanh sân trường hóng gió.

“Lên xc đi, em đèo anh!” Nguyễn Vân vẫy tay với Đỗ Phong.

“Em đã lái đi mấy vòng rồi, chưa chơi đủ hả? Xuống tản bộ đi!”

Nguyễn Vân ngoan ngoãn nghe lời, dắt xe đi sóng vai bên cạnh anh.

“Anh vẫn chưa nói với em xe này ở đâu ra?”

“Anh mua lúc lên năm bốn. Tốt nghiệp xong mang đến đơn vị để, đang lo không dùng đến nữa.”

“Thế à, hổi đó anh mua làm gì?”

“Anh dạy thêm ở một trường dạy nghê.”

“Oa! Anh còn làm giảng viên nữa hà? Anh đúng là siêu nhân!”

“Gì mà siêu nhân chứ. Anh dạy mấy môn cơ bản thôi.”

“Môn gì?”

“Mỹ thuật và Kiến trúc sơ bộ.”

"Sao họ biết anh mà mời?”

“Giảng viên của anh giới thiệu, anh là nhân công giá rẻ mà!”

“Ha ha, sinh viên của anh rất sùng bái anh phải không?”

“Trời, thời gian đó đúng là quá dằn vặt người!”

“Có chuyện gì vui kể em nghe với!” Nguyễn Vân tròn mắt tò mò.

"Cũng chẳng có gì, chỉ dạy một kì, kết thúc học kì đó anh còn được học sinh tặng cho một tấm hoành phi.”

“Thế á? Đâu?”

“Nặng quá nên anh không mang về, để lại trường đó rồi.” Đỗ Phong ném mẩu thuốc lá vào thùng rác.

"Anh hút nhiêu thuốc quá đấy, không tốt đâu.” Nguyễn Vân trách móc.

“Anh biết, nhưng quen rồi. Thức đêm vẽ tranh cần đến nó.” Đỗ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

“Phải dùng đến thuốc lá để tỉnh táo thì còn gọi gì là đội trời đạp đất chứ!”

"Sau này anh sẽ hút ít đi!”

“Mặc dù anh hút thuốc nhìn rất đẹp trai nhưng em vẫn muốn anh bỏ thuốc đi. Không chi ảnh hưởng đến mình anh mà còn cả người xung quanh nữa.” Nguyễn Vằn chân thành nói.

“Khó lắm đồ ngốc! Anh phải về rồi, mai còn đi làm nữa.”

Nguyễn Vân nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, nhủ thẩm nhất định phải giúp anh cai thuốc.

***

Lấy chìa khóa ra mở cửa lớn, Nguyễn Vân vui vẻ vào nhà. Hôm nay vừa tan học tiếng Anh, cô liền đi thẳng tới nhà Đỗ Phong. Anh chắc chắn đã đi chợ đế chuẩn bị làm cơm ngon cho cô.

Nguyễn Vân cắm bó hoa cúc vào bình, sau đó mở máy tính, tranh thủ lúc Đỗ Phong chưa về chơi mấy ván.

Máy tính không khởi động được, không biết có phải hỏng rồi không. Nguyễn Vân đành chờ Đỗ Phong về. Ngó nghiêng chỗ này chỗ kia, cô chợt bị thu hút bởi một cuốn sổ có bìa khá đẹp. Cô mở ra xem, hóa ra là một cuốn sổ lưu bút. Trang đầu tiên tràn ngập chữ kí rồng bay phượng múa, nhìn màu giấy có thể đoán được là từ thời trung học. Nguyễn Vân lật giở từng trang, quả nhiên tất cả đều là lời chúc của bạn học dành cho Đỗ Phong, còn có những bạn nữ bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh.

Đến trang cuối cùng, Nguyễn Vân thấy một mặt giấy dày đặc chữ. Người này với Đỗ Phong chắc chắn có tình cảm sâu đậm, nếu không sẽ không viết lưu bút cho anh nhiều đến vậy. Người viết kí tên là “Trương Đình”, một cô gái.

Từng con chữ đều là hồi ức ngọt ngào giữa hai người họ, khiến Nguyễn Vàn không khỏi chạnh lòng và đố kị. Họ từng nắm tay dưới ánh trăng, từng ôm nhau nói lòi thổ non hẹn biển, từng có những nụ hôn nồng nàn. Phàm là những chuyện mà Nguyễn Vân và Đỗ Phong trải qua, hai người họ đêu đã trãi qua.

Nguyễn Vân tức giận ném cuốn sổ xuống đất, không muốn xem nữa. Một lúc sau bình tĩnh trở lại, cô đột nhiên rất tò mò nguyên nhân chia tay giữa Đỗ Phong và Trương Đình, thế là cô nhặt cuốn sổ lên, lấy can đảm giở tới mặt cuối cùng.

Càng đọc, chân tướng càng rõ ràng. Trương Đình là một người không chịu được nỗi cô đơn, cô ta bất mãn vì Đỗ Phong dồn hết tâm tư vào việc học, vậy nên cô ta vừa lợi dụng Đỗ Phong giúp mình chuyện bài vở, vừa hẹn hò với người con trai khác để thỏa mãn sự thiếu thốn tình cảm của mình.

Những câu cuối cùng, cô ta viết: “Anh biết không? Con gái lúc nào cũng sợ cô đơn. Khi thấy anh dành nhiều thời gian học hơn thời gian ở bên em, em đã quyết định chia tay. Những cô bạn khác đều ngưỡng mộ em vì em có một người bạn trai tài mạo song toàn, nhưng họ không hề biết thứ em thật sự muốn là gì. Để thỏa mãn lòng sĩ diện của mình, em cũng phải trả giá rất nhiêu. Em quyết định không thể tiếp tục tảng phí tuổi thanh xuân bên cạnh anh, em muốn hưởng thụ những tháng ngày vui vẻ. Nhưng vì kết quả học tập của em không tốt, cần sự trợ giúp của anh nên em không thể hoàn toàn chấm dứt với anh. Những khi anh đến viện Mỹ thuật học vẽ, em đã gặp gỡ với người con trai khác, vậy mà anh không hể phát hiện ra. Em không biết nên buồn hay nên vui. Người tã vẫn nói mối tình đầu khó thành, chúng ta cũng không ngoại lệ. Mặc dù cuối cùng mỗi người mỗi ngả, nhưng em luôn hi vọng anh thành công, tương lai tìm được một người phù hợp với mình. Cám ơn anh vì ngay cả khi biết em phản bội, anh vãn bao dung và ầm thẩm cứu vãn tình cảm của chúng tã. Chi có thể trách chúng ta có duyên mà không phận. Quá khứ để nó qua đi thôi, cuộc tình này để nó thành hồi ức thôi. Chúc anh hạnh phúc. ”

Như thế có nghĩa là Trương Đình chủ động chia tay, còn Đỗ Phong, anh đã cố gắng níu giữ mà không được, anh vẫn Còn yêu say đắm.

Nguyễn Vân rầu rĩ đặt cuốn sổ về chồ cũ, chợt phát hiện ra một thứ khác - cuốn album ảnh, có lẽ cũng là thời trung học. Anh ngày đó so với bây giờ không thay đói nhiều lắm, chỉ non nớt hơn một chút, thiếu chín chắn đi một chút. Anh từ trước đã hay cười, nụ cười còn mang theo chút gì đó ngây ngô, thuần phác và đáng yêu. Là ai đã cướp đi nụ cười chân thành ấy của anh? Biến anh trở thành một người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, khô khốc?

Trương Đình ư?

Lòng ghen tuông của Nguyễn Vân nổi lên.

Tiếp đó đều là ảnh của bạn học, Nguyễn Vân xem lướt qua. Anh của những bạn nữ đều là ảnh nghệ thuật rất đẹp, rất lung linh, chắc chắn họ đã phải lựa chọn rất kĩ càng trước khi đem tặng Đỗ Phong. Hóa ra từ khi học trung học, anh đã có sức hút lớn đến thế. Em có nên tự hào vì điêu đó không?

Nguyễn Vân nghịch ngợm làm một mặt quỉ.

Cò tiếp tục xem, những bức ảnh cuối cùng đều là cùng một người. Sao người này lại tặng anh nhiêu ảnh như vậy? Trực giác mách bảo Nguyễn Vân, đó là Trương Đình.

Cô tùy ý lật mặt sau một tấm ảnh lên xem, nét chữ quen thuộc của Đỗ Phong đập vào mắt: Đình, ngày XX tháng XX năm XX, công viên Nhân Dân.

Tất cả những bức ảnh khác của Trương Đình đêu có ghi thời gian và địa điểm rõ ràng. Đỗ Phong cất giữ ảnh của cô ta cẩn thận như thế là vì sao? Anh vẫn còn chưa dứt tình xưa ư? Nguyễn Vân thật sự không thể chấp nhận được trong lòng người yêu của mình còn có bóng hình một người con gái khác.

Ấn chuông cửa mãi mà không thấy có ai trả lời, Đõ Phong đành vừa xách túi đồ ăn, vừa tìm chìa khóa. Hễ Nguyễn Vân ở trong nhà, anh đêu thích gõ cửa, chờ cô ra mở. Chẳng hiểu sao anh rất thích cảm giác ấy.

“Vân Vân, mau ra xem anh mua cái gì về này.” Đỗ Phong vừa đi vào bếp vừa nói, “Em bảo mấy ngày tới trường tổ chức hội thi thể thao nên không quay vé kí túc nữa, anh mua chỗ này đủ cho chúng ta ăn ba ngày đấy”.

Im lặng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .